Yamaha NM-X và hành trình ngẫu hứng đến Hồ Tràm

Thế Anh

Thành viên
Hồ Tràm đối với tôi không quá xa lạ. Tôi vẫn thường tìm đến đây mỗi khi muốn bỏ lại công việc và bộn bề nơi Sài Gòn. Phương tiện di chuyển mà tôi chọn thì cũng có nhiều loại. Nhưng đáng nhớ nhất lại là chuyến đi giữa tháng 3 vừa rồi cùng chiếc Yamaha NM-X. Cái lần đi xa mà tôi chẳng toàn tính gì nhiều.
Yamaha_NMX%20(6).jpg
Yamaha NM-X.[/i]
Chọn lấy cung đường từ Thành phố Hồ Chí Minh đến Hồ Tràm rồi kết thúc tại Vũng Tàu, tôi và một người đồng nghiệp khởi hành khá muộn. Khoảng 11h trưa. Thời điểm mà chẳng mấy ai chọn để bắt đầu một chuyến phượt bằng xe máy bởi mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu, oi ả và khó chịu.
Hồ Tràm cách Thành phố Hồ Chí Minh 125km về phía Đông Nam. Nếu đi ô tô qua đường cao tốc Long Thành - Dầu Giây chỉ mất khoảng 1 tiếng rưỡi. Nhưng đối với xe máy thì lâu hơn, khoảng chừng gần 3 tiếng do phải đi qua phà Cát Lái, rừng cao su ở Đồng Nai rồi thành phố Bà Rịa trước khi đến nơi.
Sau khi dùng bữa trưa tại một quán phở dọc đường. 2 giờ chiều, chúng tôi đã có mặt tại con đường ven biển Hồ Tràm tuyệt đẹp. Hai bên là cát trắng phau, thi thoảng có những rặng cây nho nhỏ và biển xanh ở phía xa. Hồ Tràm vốn hoang sơ giờ đây cũng đón nhận ngày càng nhiều du khách ghé thăm. Họ cắm trại ngay sát biển, thả mình vào làn gió mát. Thi thoảng lại gặp những cặp đôi đến đây tận dụng cảnh đẹp để chụp ảnh cưới còn người có tiền thì chọn đánh golf hoặc nghỉ ngơi tại Resort cao cấp.
Dừng xe lại bên dọc đường uống ngụm nước và ngắm cảnh. Bỗng nhiên, người đồng nghiệp hỏi: “Xe chạy thế nào anh bạn?”. Tôi bất giác giật mình. Bởi cả chặng đường dài, những gì Yamaha NM-X để lại chỉ là sự thoải mái. Dĩ nhiên không đến mức hoàn hảo.
Yamaha_NMX%20(1).jpg

Thoải mái mà tôi cảm nhận được đến từ 2 phương diện: lý tính và cảm tính. Thoải mái lý tính đầu tiên là tư thế ngồi dễ chịu hơn so với dòng xe tay ga thông thường, kết hợp với chỗ để chân trải rộng, dễ dàng đổi lại khi xuất hiện tình trạng mỏi chân. Tay lái được làm độc lập, tách riêng khỏi bảng đồng hồ cho cảm giác thoáng đạt, tự do. Không như Honda Air Blade hay Yamaha Grande vẫn có chút gì đó gò bó người lái về phía trước. Tuy rằng, sau thời gian ngồi lâu vẫn xuất hiện tình trạng nhức hông.
Về thoải mái cảm tính, chắc là do tôi đã định hình trong đầu Yamaha NM-X gắn liền với chữ ABS (hệ thống chống bó cứng phanh). Trong suốt chiều đi không gặp bất cứ tình huống nguy hiểm nào trên đường nhưng yên tâm vô cùng. Cảm giác tự tin thoái mái cầm lái chắc cũng từ đó mà ra.
Ghi lại vài tấm ảnh làm kỷ niệm rồi chờ hoàng hôn “tắt” hẳn, chúng tôi lên đường về Vũng Tàu vào lúc 6h chiều. Đường lúc này chập choạng tối, ánh đèn cao áp hơi lờ mờ hiện rõ dần. Thời tiết vùng ven biển buổi tối trở lạnh có phần nhanh hơn so với Sài Gòn. Cộng hưởng với gió ở tốc độ 50 km/h khiến cái áo khoác ngoài tôi mặc chỉ vừa đủ giữ ấm. Nhưng điều may mắn là chiếc Yamaha NM-X mượn từ một người bạn có lắp thêm tấm nhựa chắn gió ở tay lái, giúp tay tôi phần nào được giữ ấm mà chuẩn xác từng cú điều ga.
Ăn tạm bát phở dọc đường chống đói. Tôi và anh bạn đồng nghiệp “phi” thẳng đến Vũng Tàu để nghỉ ngơi. Chọn được một phòng khách sạn đối diện là biển với những tiếng sóng vỗ rì rào đằng xa. Giấc ngủ đến với chúng tôi nhanh chóng sau khi đã đi một vòng ngắm Vũng Tàu về đêm.
Yamaha_NMX%20(2).jpg

Chúng tôi cùng Yamaha NM-X ngắm Vũng Tàu về đêm.
Đúng với lịch trình, thức dậy, chúng tôi chuẩn bị đồ đạc mà tiếp tục lên đường. Địa điểm cuối cùng hôm nay là ngọn hải đăng Vũng Tàu có tuổi đời hơn 150 tuổi. Ngọn hải đăng này được xem là biểu tượng của thành phố, toạ lạc trên đỉnh núi Nhỏ, có mục đích chỉ đường cho các tàu thuyền. Đây là một trong những hải đăng cổ xưa nhất Việt Nam và Đông Nam Á.
Đường lên ngọn hải đăng dốc và quanh co. Tôi không thể nói rằng Yamaha NM-X leo dốc tốt. Bởi xung quanh những chiếc xe máy thông thường vẫn làm được điều này. Nhưng tôi dành lời khen cho độ bám đường của Yamaha NM-X. Đổ dốc ở tốc độ khoảng 20 km/h ở một góc cua hẹp, tôi vẫn có thể hơi đổ người ôm cua gọn, thay vì cẩn thận mở rộng góc như thông thường.



Xuống đến chân núi, đồng hồ điểm 10 giờ 30 phút, chúng tôi bắt đầu về Tp. Hồ Chí Minh bằng tốc độ chậm rãi. Chậm rãi là vì còn chút luyến tiếc nơi đây và phải trả xe về cho chủ nhân của nó. Tôi bấm bụng nghĩ, đôi khi có một chiếc xe tốt bên cạnh thật tuyệt. Mỗi khi muốn đi đâu xa chỉ cần vặn chìa khoá và lên đường mà chẳng cần lo lắng gì nhiều như chiếc xe tôi vẫn đang đi.
Thế Anh (Trithucthoidai)
 
Back
Top