lehung-autodaily
Administrator
Ngày hôm sau ở Mũi Né, chúng tôi khám phá nhiều hơn những bờ biển nơi đây. Ngoài ra, chúng tôi còn có kỷ niệm khó quên với những đụn cát đỏ và cát trắng nổi tiếng, tựa như những khu sa mạc nhỏ bên ngoài thành phố.
Trên đường đi đến cồn cát, chúng tôi tình cờ bắt gặp những anh bạn “to xác” thản nhiên đi lấn cả phần đường của mọi người (trong ảnh). Và sau khi vượt qua những làng chài nằm rải rác dọc đường đi, cuối cùng thì những đụn cát đã xuất hiện trước mắt bọn tôi.
Tiến gần sa mạc[/i]
Dưới bầu trời xanh ngát, chúng tôi vượt qua những cồn cát đỏ sống động đến siêu thực và tiếp đến là những cồn cát trắng óng ánh. Táp vào một quầy du lịch gần đó, chúng tôi được giới thiệu một số lựa chọn hết sức hấp dẫn. Chúng tôi có thể cưỡi đà điểu đi quanh trang trại hoặc thuê một chiếc xe địa hình ATV để chạy trên những cồn cát. Chúng tôi chọn phương án thứ hai, mặc dù trong thâm tâm tôi biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở lại nơi đây và thử cảm giác mới lạ với chú lạc đà này.
Sau khi thưởng thức món bia tại một cửa hàng bia Séc, chúng tôi vẫn còn một việc cần phải làm ở Mũi Né. Đó là thử món rắn. Có người đã bảo với chúng tôi rằng thử món ăn này sẽ một trải nghiệm mà chúng tôi không bao giờ quên. Do vậy, cả Mark và tôi đều quyết tâm thử món ăn hết sức lạ lẫm này.
Chúng tôi nhìn thấy một nhà hàng ở phía trước có đặt một chiếc lồng chứa một chú trăn lớn và nghĩ bụng đây hẳn là nơi mà chúng tôi đang tìm. Ông chủ quán tên Sian hào hứng mời chúng tôi ngồi vào bàn và ghi lại món chúng tôi yêu cầu. Một lát sau, Sian đưa ra một con rắn hổ mang sống đựng trong một chiếc túi và bảo đầu bếp thò tay vào bắt. Thật kinh hãi khi mà con rắn cực độc này vẫn đang phun phì phì nọc độc ra khắp nơi. Với sự khéo léo tài tình, người đầu bếp đã kéo chú rắn ra khỏi túi và dùng kéo cắt ngang đầu nó. Sau đó, anh ta dốc ngược con rắn để máu chảy hết vào một vại lớn, trong đó đang có sẵn rượu Vodka. Đây chính là thức uống của chúng tôi, được phục vụ kèm với 6 món ăn chế biến từ thịt rắn hổ mang. Sian luôn miệng cam kết về khả năng tuyệt vời mà rắn hổ mang có thể mang lại cho lũ đàn ông chúng tôi và khuyên chúng tôi hãy đi tìm một vài cô nàng! Hình như ở Việt Nam, mọi người thậm chí còn ví đồ uống này với chất Viagra dành cho đấng nam giới?
Những con người dễ mến và thân thiện[/i]
Sau khi bất thành trong công cuộc tìm kiếm các cô gái đẹp và no kềnh bụng với món rắn và Vodka, chúng tôi trở về nhà và ngủ một mạch tới sáng. Ngày hôm sau, chúng tôi giải khát với nước dừa tươi và bắt đầu khởi hành về phía Nam. Lần này, chúng tôi bạo dạn hơn và mạo hiểm vòng quanh bờ biển để khám phá các thị trấn nhỏ. Có đôi lần, chúng tôi thậm chí còn không tìm ra được đường đi. Tuy nhiên, may mắn là chúng tôi có thể nhờ tới những người dân địa phương thân thiện và luôn sẵn sàng giúp đỡ. Mặc dù họ không biết tiếng Anh nhưng vẫn luôn tận tình chỉ đường và vẽ đường đi cho chúng tôi. Quả thực, người dân Việt Nam cũng tuyệt vời như khung cảnh mà họ đang sống vậy.
Thời gian vui vẻ trên con đường đầy bụi[/i]
Chúng tôi tận hưởng đêm cuối cùng ở một khu resort kiểu cách “Tropicana Beach Resort” ở phía Bắc của Vũng Tàu. Với mức giá 75 đô (1,5 triệu đồng) thì đây là phòng đắt nhất mà chúng tôi từng ở suốt chuyến đi. Nhưng thật đúng là “tiền nào của nấy”. Phòng nghỉ của chúng tôi có phòng tắm riêng, một khu vườn nhìn ra biển, giường cỡ lớn, áo choàng riêng, bể bơi khổng lồ và nhân viên phục vụ đồ uống Pina colada đến “tận răng”. Cảm giác như mình là tỷ phú Donald Trumps đang tận hưởng một ngày ở Việt Nam!
Cuối cùng, chúng tôi đi nốt chặng đường còn lại để trở về TP. Hồ Chí Minh, quay lại với mớ giao thông hỗn loạn của thành phố. Sau khi thưởng thức đồ nướng Việt Nam và cốc bia hơi cuối cùng, chúng tôi quay trở lại tìm Chân. Chiếc xe máy được bán lại với giá thấp hơn 50 đô (khoảng 1 triệu đồng) so với mức giá mua vào. Song, chúng tôi không yêu cầu gì hơn bởi chiếc xe chẳng gặp bất cứ vấn đề gì mặc cho việc chúng tôi phóng như điên trên những chặng đường dài.
Sau đó, chúng tôi đi xuống phố và thăm lại anh bạn Terry Đỗ của chúng tôi, người đang điều hành một tiệm xăm Pháp có tên là “Passion Tattoo” (Cửa hàng xăm vệ sinh nhất tại Việt Nam). Mục đích chính là kiếm một hình xăm mới để vĩnh viễn lưu giữ lại kỷ niệm về chuyến đi trước khi lên đường ra sân bay.
Đền thờ bên đường và vị khách xin quá giang của Mark[/i]
Cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mơ. Và rồi dòng chữ khắc trên chiếc Zippo lại trở về trong tôi: “Việt Nam là vùng đất bị Chúa quên lãng, nhưng chúng tôi đã có mặt tại đây, và chúng tôi sẽ nhớ về đất nước này”. Nhưng quả thật là sau khi được chiêm nghiệm sự hùng vĩ của thiên nhiên Việt Nam, những rặng núi, khu rừng, đồng lúa, bãi biển và sa mạc …, tôi nghĩ chắc chắn rằng nếu Đức Chúa Trời có thật, chắc chắn người sẽ không quên mảnh đất này cũng như những con người tốt bụng và tuyệt vời nơi đây. Riêng tôi, tôi đã đến đây và sẽ không bao giờ quên về nơi này./
Hiếu Tâm (TTTĐ)
Câu chuyện trên được viết bởi Stephen Bischoff. Đây là hành trình bằng xe máy của tác giả qua nhiều tỉnh thành ở Việt Nam. Qua cảm nhận của anh, qua con mắt của một người nước ngoài, dải đất hình chữ S hiện lên thật đẹp và thú vị. Nguồn: Motorcycle.com
Trên đường đi đến cồn cát, chúng tôi tình cờ bắt gặp những anh bạn “to xác” thản nhiên đi lấn cả phần đường của mọi người (trong ảnh). Và sau khi vượt qua những làng chài nằm rải rác dọc đường đi, cuối cùng thì những đụn cát đã xuất hiện trước mắt bọn tôi.
Dưới bầu trời xanh ngát, chúng tôi vượt qua những cồn cát đỏ sống động đến siêu thực và tiếp đến là những cồn cát trắng óng ánh. Táp vào một quầy du lịch gần đó, chúng tôi được giới thiệu một số lựa chọn hết sức hấp dẫn. Chúng tôi có thể cưỡi đà điểu đi quanh trang trại hoặc thuê một chiếc xe địa hình ATV để chạy trên những cồn cát. Chúng tôi chọn phương án thứ hai, mặc dù trong thâm tâm tôi biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở lại nơi đây và thử cảm giác mới lạ với chú lạc đà này.
Sau khi thưởng thức món bia tại một cửa hàng bia Séc, chúng tôi vẫn còn một việc cần phải làm ở Mũi Né. Đó là thử món rắn. Có người đã bảo với chúng tôi rằng thử món ăn này sẽ một trải nghiệm mà chúng tôi không bao giờ quên. Do vậy, cả Mark và tôi đều quyết tâm thử món ăn hết sức lạ lẫm này.
Chúng tôi nhìn thấy một nhà hàng ở phía trước có đặt một chiếc lồng chứa một chú trăn lớn và nghĩ bụng đây hẳn là nơi mà chúng tôi đang tìm. Ông chủ quán tên Sian hào hứng mời chúng tôi ngồi vào bàn và ghi lại món chúng tôi yêu cầu. Một lát sau, Sian đưa ra một con rắn hổ mang sống đựng trong một chiếc túi và bảo đầu bếp thò tay vào bắt. Thật kinh hãi khi mà con rắn cực độc này vẫn đang phun phì phì nọc độc ra khắp nơi. Với sự khéo léo tài tình, người đầu bếp đã kéo chú rắn ra khỏi túi và dùng kéo cắt ngang đầu nó. Sau đó, anh ta dốc ngược con rắn để máu chảy hết vào một vại lớn, trong đó đang có sẵn rượu Vodka. Đây chính là thức uống của chúng tôi, được phục vụ kèm với 6 món ăn chế biến từ thịt rắn hổ mang. Sian luôn miệng cam kết về khả năng tuyệt vời mà rắn hổ mang có thể mang lại cho lũ đàn ông chúng tôi và khuyên chúng tôi hãy đi tìm một vài cô nàng! Hình như ở Việt Nam, mọi người thậm chí còn ví đồ uống này với chất Viagra dành cho đấng nam giới?
Sau khi bất thành trong công cuộc tìm kiếm các cô gái đẹp và no kềnh bụng với món rắn và Vodka, chúng tôi trở về nhà và ngủ một mạch tới sáng. Ngày hôm sau, chúng tôi giải khát với nước dừa tươi và bắt đầu khởi hành về phía Nam. Lần này, chúng tôi bạo dạn hơn và mạo hiểm vòng quanh bờ biển để khám phá các thị trấn nhỏ. Có đôi lần, chúng tôi thậm chí còn không tìm ra được đường đi. Tuy nhiên, may mắn là chúng tôi có thể nhờ tới những người dân địa phương thân thiện và luôn sẵn sàng giúp đỡ. Mặc dù họ không biết tiếng Anh nhưng vẫn luôn tận tình chỉ đường và vẽ đường đi cho chúng tôi. Quả thực, người dân Việt Nam cũng tuyệt vời như khung cảnh mà họ đang sống vậy.
Chúng tôi tận hưởng đêm cuối cùng ở một khu resort kiểu cách “Tropicana Beach Resort” ở phía Bắc của Vũng Tàu. Với mức giá 75 đô (1,5 triệu đồng) thì đây là phòng đắt nhất mà chúng tôi từng ở suốt chuyến đi. Nhưng thật đúng là “tiền nào của nấy”. Phòng nghỉ của chúng tôi có phòng tắm riêng, một khu vườn nhìn ra biển, giường cỡ lớn, áo choàng riêng, bể bơi khổng lồ và nhân viên phục vụ đồ uống Pina colada đến “tận răng”. Cảm giác như mình là tỷ phú Donald Trumps đang tận hưởng một ngày ở Việt Nam!
Cuối cùng, chúng tôi đi nốt chặng đường còn lại để trở về TP. Hồ Chí Minh, quay lại với mớ giao thông hỗn loạn của thành phố. Sau khi thưởng thức đồ nướng Việt Nam và cốc bia hơi cuối cùng, chúng tôi quay trở lại tìm Chân. Chiếc xe máy được bán lại với giá thấp hơn 50 đô (khoảng 1 triệu đồng) so với mức giá mua vào. Song, chúng tôi không yêu cầu gì hơn bởi chiếc xe chẳng gặp bất cứ vấn đề gì mặc cho việc chúng tôi phóng như điên trên những chặng đường dài.
Sau đó, chúng tôi đi xuống phố và thăm lại anh bạn Terry Đỗ của chúng tôi, người đang điều hành một tiệm xăm Pháp có tên là “Passion Tattoo” (Cửa hàng xăm vệ sinh nhất tại Việt Nam). Mục đích chính là kiếm một hình xăm mới để vĩnh viễn lưu giữ lại kỷ niệm về chuyến đi trước khi lên đường ra sân bay.
Cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mơ. Và rồi dòng chữ khắc trên chiếc Zippo lại trở về trong tôi: “Việt Nam là vùng đất bị Chúa quên lãng, nhưng chúng tôi đã có mặt tại đây, và chúng tôi sẽ nhớ về đất nước này”. Nhưng quả thật là sau khi được chiêm nghiệm sự hùng vĩ của thiên nhiên Việt Nam, những rặng núi, khu rừng, đồng lúa, bãi biển và sa mạc …, tôi nghĩ chắc chắn rằng nếu Đức Chúa Trời có thật, chắc chắn người sẽ không quên mảnh đất này cũng như những con người tốt bụng và tuyệt vời nơi đây. Riêng tôi, tôi đã đến đây và sẽ không bao giờ quên về nơi này./
Hiếu Tâm (TTTĐ)
Câu chuyện trên được viết bởi Stephen Bischoff. Đây là hành trình bằng xe máy của tác giả qua nhiều tỉnh thành ở Việt Nam. Qua cảm nhận của anh, qua con mắt của một người nước ngoài, dải đất hình chữ S hiện lên thật đẹp và thú vị. Nguồn: Motorcycle.com